Tản Mạn:

Tản Mạn

     Tản mạn là dạng văn chương không vội vã, không ràng buộc bởi cấu trúc hay khuôn phép. Đó là khi suy nghĩ được thả trôi, cảm xúc được buông lơi, để ngôn từ trôi theo dòng mạch tự nhiên như gió lướt qua khung cửa sổ một quán cà phê buổi sớm. Ở đó, mỗi con chữ là một bước chân dạo chơi, không cần đích đến – chỉ cần đi là đủ đẹp.

      Viết tản mạn không cần cốt truyện, cũng chẳng cần cao trào. Chỉ cần một ý niệm thoáng qua, một ánh nắng mỏng, một ly cà phê đang tỏa khói… là đủ để dệt nên vài dòng suy tưởng. Tản mạn là cách để chúng ta chạm vào cuộc sống bằng sự chậm rãi – một sự chậm rãi rất nghệ, rất người. Nó giống như khi bạn bước vào SAM, ngồi giữa sách vở, tranh ảnh, tiếng nhạc nhỏ và mùi cà phê rang thơm – chẳng có gì phải gấp, chỉ cần thở và cảm.